(MVH)- Cảm giác của 1 năm trước so với bây giờ không
khác gì cả, có khác thì cũng chỉ là yêu thương nhiều hơn, thân quen và gần gũi
nhiều hơn mà thôi...
Một buổi chiều Hà Nội,
khi mà khí trời đẹp nhất, con người ta cảm thấy dễ chịu nhất,... Tôi đã gặp được
những người trong "gia đình" tôi, gia đình ở đây không phải là ông bà
hay cha mẹ mà đó là nhà Máu yêu thương, đó là gia đình được tô đậm lên bởi màu
đỏ, đó là những người anh em cùng chung một lý tưởng sống - sống để cống hiến
cho Tổ quốc.
Đúng vậy, chúng tôi chẳng
ai từng quen ai, với tôi đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy họ. Cũng chẳng hiểu
vì lý do gì chúng tôi lại gặp nhau, rồi thân thiết với nhau đến vậy...
"Máu là nhà -
chúng ta là anh em" quả thực là như vậy. Đối với một cô sinh viên cách Thủ
đô đến 500km thì cảm giác lạ lẫm là điều khó tránh khỏi. Chưa quen ai, chưa
quen với cuộc sống sinh viên, nói thẳng ra là cứ ngơ ngơ ngác ngác như thế. Vậy
là tôi quyết định tìm đến Clb Sinh viên vận động hiến máu tình nguyện Đại học
Văn hoá Hà nội, một Clb vẫn luôn "hot" nhất trường. Đó là một sự lựa
chọn vô cùng đúng đắn từ trước đến giờ đối với tôi, ở đây tôi đã được là chính
tôi và những gì gọi là khuyết điểm của tôi cùng từ đây mà dần biến mất. Chính
những người anh người chị, những người đồng đội của tôi, người anh em của tôi
đã giúp tôi làm được điều đó. Họ đã giúp tôi sửa được cái sai của mình, biết được
những thiếu sót của bản thân mà bấy lâu nay vẫn còn cố chấp.
Như vậy đấy! Nói bao
nhiêu cho đủ, đong bao nhiêu cho đầy được tình cảm giữa chúng tôi "anh em
nhà máu". Nó gần gũi, thân thương và ấm áp đến lạ kì, nếu như cảm giác ấy
cảm nhận được từ gia đình tôi thì ở đây tôi cũng cảm nhận được điều đó bởi lẽ
đây cũng chính là ngôi nhà của tôi.
Nụ cười có… giọt nước mắt
cũng có, đây chính là mùi vị của cuộc sống cũng chính là bài học quý giá cho
hành trang của cuộc đời tôi mai này.
Gắn bó cũng được 1 năm
rồi, thời gian trôi qua nhanh quá! Nó đang cảnh báo rằng thời gian tôi ở trong
ngôi nhà này cũng sẽ dần rút ngắn lại, làm được gì hãy làm hết mình đi, cống hiến
được gì hãy cống hiến đi, hãy cùng những người anh em áo đỏ góp sức mạnh, lòng
nhiệt huyết cùng nhau hành động để cuộc sống với tôi và cả với những con người ấy
trở nên ý nghĩa hơn.
Sức mạnh để vượt lên
trên tất cả đó chính là sự đoàn kết, chúng tôi - Máu Văn Hoá hiểu được mình phải
làm cho cái cây đoàn kết ấy ngày càng lớn lên trở thành một cây cổ thụ. Có như
thế mới chắn được hết những phong ba bão táp của cuộc đời.
Kỉ niệm giữa tôi và đồng
đội của tôi sẽ là những kỉ niệm đẹp nhất, kỉ niệm của tuổi trẻ và kỉ niệm của
thời sinh viên.
Chúng ta sẽ mãi là đồng
đội, là anh em,là gia đình như vậy nhé!
MÁU VĂN HOÁ - Nơi những
trái tim cùng chung một nhịp đập
Theo Thảo Bụ
Post a Comment