Những ngày đầu bỡ ngỡ
bước vào cổng trường Đại học, là lần đầu tiên xa nhà đến vậy, là lúc bản thân
phải tự lập, tự phải lo cho bản thân. Ở môi trường mới với nhiều bạn mới, thầy
cô mới, môi trường sống mới, khó khăn, thử thách mới…Trong những ngày đầu tham
gia nhập học, tôi đã tình cờ thấy những màu áo đỏ nổi bật trong những màu áo
xanh tình nguyện để giúp đỡ chúng em làm thủ tục một cách dễ dàng hơn. Ở nhưng
con người ấy, tôi thấy được sự nhiệt tình của các anh chị, dưới cái nắng oi bức
của ngày hè tháng 9 năm ấy những con người ấy đã cho tôi thấy được sức trẻ của
thanh niên tình nguyện, dù mệt nhọc, áo ướt đẫm mồ hôi cùng những giọt mồ hôi
lăn trên má, nhưng trên mặt họ vẫn luôn luôn nở một nụ cười, à thành công một
cách ngoài sức tưởng tượng sẵn sàng giúp đỡ, giải thích thắc mắc cho những tân
sinh viên chúng tôi.
Lúc đấy, tôi đã nghĩ rằng mình cũng sẽ khoác lên mình màu
áo đấy, cùng tham gia góp sức trẻ, trở thành một thanh niên tình nguyện. Vào
năm học, khi tiếp xúc với môi trường học mới, nhiều bạn bè ở các tỉnh thành
khác nhau trên cả nước, những giờ học kéo dài làm con người mệt mỏi, ở tiết học
ra chơi em đã gặp lại được những gương mặt ấy, những gương mặt thấy thân quen đến
lạ. Lúc này em mới biết rằng màu áo đỏ kia là màu áo truyền thống của Clb Sinh
viên Vận động Hiến máu Tình nguyện Đại học Văn hóa Hà Nội. Đây không phải là một
clb tình nguyện đơn thuần, mà là clb rất đặc biệt. Họ là những người đi vận động
những người khỏe mạnh, muốn góp sức mình giúp đỡ những bệnh nhân xấu số mắc các
chứng bệnh về máu…Bên cạnh đó, clb còn tham gia rất nhiều hoạt động tình nguyện
có ích khác.
Từ đây tôi đã nộp đơn
xin tham gia vào Clb, trải qua vòng phỏng vấn đầy căng thẳng và may mắn trở
thành CTV của CLB. Những tháng ngày bên gia đình mới cùng với những kỷ niệm ý
nghĩa bắt đầu…
Quãng thời gian một năm
không phải quá dài nhưng cũng không quá ngắn, quãng thời gian ấy đủ để xem clb
là nhà, đủ để xem những thành viên ấy là anh em..Mỗi người tham gia vào clb ắt
hẳn sẽ có một lý do riêng của mình, nhưng dù vậy những trái tim ấy luôn hướng về
những người bệnh xấu số, những người khó khăn trong cuộc sống này. Được cùng
sinh hoạt, cùng hoạt động với anh em trong gia đình ấy cũng là một cái duyên.
Nơi đây, tôi đã được rèn luyện khả năng giao tiếp trước đám đông, khả năng thuyết
trình, thuyết phục, nơi tôi được thể hiện khả năng của bản thân mình, cảm thấy
mình trưởng thành rất nhiều khi có những tiết..mục chỉ tập được vài tiếng rồi
bước lên sân khấu và thành công một cách ngoài sức tưởng tượng..nơi đó tôi được
làm tình nguyện hết sức mình để góp phần giúp đỡ người khác, giúp đỡ những số
phận bất hạnh. Những tháng ngày ấy tôi được tham gia rất nhiều hoạt động vì clb
là một đội trong chi hội 27/2 của Hội Thanh niên vận động, nơi đó là cái nôi
nuôi dưỡng tinh thân tình nguyện cho chúng tôi, ở đó chúng tôi có những người
anh em ở các đội khác, chúng tôi lại có thêm những người bạn, người anh em
khác. Một năm qua có không ít kỷ niệm, vui có, buồn có, hạnh phúc vỡ òa cũng
có..nhưng kỷ niệm làm tôi nhớ nhất vẫn là những ngày chạy chương trình cho
Chương trình Nhất tâm- Hiến máu toàn trường.
Những ngày ấy là những
ngày chúng tôi gấp rút nhất chuẩn bị cho chương trình. Từ việc làm kế hoạch đến
việc lên lịch tuyển CTV, lịch vận động, tập duyệt cho các tiết mục văn nghệ. Những
cuộc họp kéo dài, đầy căng thẳng để lên kế hoạch cho chương trình diễn ra. Các
anh chị trong Clb đều kéo căng dây thần kinh để lên một kế hoạch hoàn hảo nhất.
Với chương trình học dày đặc rải kín từ đầu tuần đến cuối tuần, cộng thêm lịch
tập văn nghệ cho Clb Vovinam nhân ngày 20/10, vừa tập duyệt văn nghệ cho khoa
nhân ngày 20/11, những ngày ấy tôi học 10 mỗi ngày từ 7h sáng đến 17h50p mới
tan học, rồi tranh thủ những ngày nghỉ để tập văn nghệ, chạy qua chạy lại cả 3
nơi, có hôm tuyên truyền muộn 8 giờ hơn tôi mới về đến nhà rồi bắt đầu tắm rửa
ăn cơm. Dù mệt mỏi nhưngtôi vẫn hăng hái tham gia tuyên truyền vận động mọi người
tham gia hiến máu, cố gắng vận động nhiều người nhất có thể để có nhiều đơn vị
máu về cho bệnh nhân. Không chỉ riêng tôi hăng say vận động và các CTV khác
cũng rất hăng say vận động một cách nhiệt tình nhất với mục tiêu thu về nhiều
đơn vị máu nhất cho bệnh nhân. Tôi cảm thấy bản thân tự tin hơn bao giờ hết,
nhiệt tình hơn bao giờ hết và giống một siêu nhân hơn bao giờ hết, ngọn lửa
tình nguyện cháy điên cuồng hơn bao giờ hết :p Những kỷ niệm làm tình nguyện đầu
đời trong tôi đã diễn ra và lưu lại một kỷ niệm đẹp mà tôi luôn trân quý trong
cuộc đời sinh viên của mình.
Năm nay đã là sinh viên
năm 3, tuy có rất nhiều việc tôi hướng đến nhưng tôi sẽ luôn cố gắng sắp xếp thời
gian để ở bên gia đình nhiều hơn nữa, làm nhiều hoạt động hơn nữa để góp một sức
nhỏ cứu giúp những người gặp khó khăn.
Những cảm xúc trong
lòng tôi cho dù dùng bao nhiêu chữ cũng không nói lên hết được, chỉ biết nói rằng
Tôi yêu nhà tối lắm!!!
Theo Hồng Phượng
Post a Comment