Hơn 2 năm trôi qua, từ một cậu nhóc loi nhoi,
lanh chanh tôi đã thay đổi rất nhiều tôi trưởng thành, tự tin hơn, biết quan
tâm giúp đỡ những người khó khăn khắn hơn mình...
Giây phút tôi bắt đầu thay đổi mình là khi tham
gia Câu lạc bộ Sinh viên vận động hiến máu tình nguyện Đại học Văn hoá Hà Nội.
CLB đã cho tôi cũng như tất cả các TNV, CTV biết những điều hay lẽ phải, những
thiếu sót đều được các anh chị nhắc nhở, khuyên bảo cho tôi để tôi sửa đổi dần
hoàn thiện mình nhiều hơn. Máu Văn Hoá như ngôi nhà thứ 2 của tôi, đầy áp tình
yêu thương, nơi mà tôi được giúp đỡ khi gặp khó khăn, nơi tôi được giải toả tâm
lí mỗi khi căng thẳng tột độ chỉ cần được nhìn anh em, đồng đội là tôi phấn chấn,
hứng khởi. Nơi đây cho tôi những trải nghiệm thú vị trong đời: lần đầu được đi
tuyên truyền vận động hiến máu, lần đầu tiên được làm việc dưới cường độ
cao,... còn vô vàn những chuyện lần đầu mà tôi được làm.
Ở bên anh em tôi có cảm
giác lạ lắm không biết buồn bã, không biết mỏi mệt dù hoạt động tình nguyện có
hơi mất sức nhưng nụ cười vẫn luôn hiện diện trên môi.
Trong tôi lúc nào
cũng vậy… luôn luôn coi "Máu là nhà, chúng ta là anh em", đặc biệt
sau mỗi chương trình CLB tổ chức, mỗi cuộc vui bên đồng đội thì cái tình yêu
thương nó trỗi dậy hơn bao giờ hết.
Bao nhiêu câu từ cũng
không thể nói hết được cảm xúc cũng như tình yêu thương mà tôi dành cho CLB.
Tôi muốn gào lên cho cả thế giới biết rằng tôi yêu Đội Máu nhiều lắm và:
""Máu Văn Hoá
- Yêu Thương Bao Nhiêu Cũng Không Đủ!""
Vẫn câu nói đó, câu
nói mà bất cứ tình nguyện viên nào tham gia CLB cũng muốn thốt lên!
Theo Lãnh Vượng
Post a Comment