MVH- viết cho tuổi 18 đong đầy cảm xúc
18 tuổi tôi lên Hà Nội bước vào cổng trường đại học. Nó rộng lớn quá, có khá nhiều cây. Ở nơi đây tôi tìm được thế giới dành cho mình mà trước kia tôi không được hay biết. Khi đến đây tôi thỏa mình với đam mê. Họ giống tôi đều yêu âm nhạc, thích nhảy múa. Trái tim họ và tôi hòa chung một nhịp. Khi đến đó tôi cảm nhận được bình yên dù có mệt mỏi trong suốt một ngày dài.
Hà Nội hoa lệ. Hoa cho người giàu, lệ cho người nghèo. Tôi bắt đầu tự lo mọi thứ. Không còn tính cách của một đứa con út trong nhà nữa. Dù ăn không ngon miệng cũng gắng ăn cho hết. Có bị thương ở đâu cũng không than vãn với ai nữa mà tự bản thân lo liệu. Phải tự mình lau đi giọt nước mắt cứ thế lăn dài mỗi khi chạnh lòng. Gọi về cho ba mẹ không dám nói chuyện lâu chỉ sợ không kìm lại được nỗi nhớ nhà. Tôi nhớ bữa cơm gia đình đầm ấm. Mà tôi may mắn có được trước kia mà không biết trân trọng, giờ mới biết có người muốn cũng chẳng được. Họ chỉ lặng lẽ ngồi ăn một mình và nhớ về năm tháng xưa cũ. Hà Nội rộng lớn, nơi nào cũng đầy người qua lại nhưng trong lòng họ vẫn mang theo một nỗi cô đơn.
Máu Văn hóa mang lại cho tôi nhiều cơ hội. Gặp gỡ được chị nhóm trưởng tốt ngay trong công việc đầu tiên. Tôi thấy bản thân mình may mắn. Nhận ra dù mình có làm công việc gì, ở đâu thì cũng phải có trách nhiệm với nó. Lắng nghe những người đi trước để học hỏi, rút ra bài học cho mình. Công việc tình nguyện nào cũng có cái khó của nó, phải học cách yêu việc mình làm để vượt qua cái khó khăn. Tôi đang học từng chút một để có thể làm một CỘNG TÁC VIÊN tốt hơn nữa. Điều mà tôi nhận lại từ những hoạt động tình nguyện này là tôi bớt nhút nhát, thấy việc sẽ tự khắc làm không đợi ai kêu như trước đây. Tôi đã sắp xếp thời gian của mình tốt hơn. Và điều làm tôi vui nhất là mỗi tối có thể ngủ ngon hơn trước kia rất nhiều. Biết cách trân trọng từng giây, từng phút mình được thảnh thơi. Có nhiều người nói với tôi là em mới năm nhất thôi, tình nguyện làm chi, vất vả lắm, lo ăn học cho tốt đi em. Tôi biết họ có ý tốt, họ là người đã trải qua, họ biết vất vả như thế nào. Tôi trân trọng sự quan tâm và yêu thương của họ dành cho mình. Nhưng bước vào Máu Văn hóa sẽ học hỏi được nhiều thứ lắm, có thêm kinh nghiệm và nó sẽ giúp được cho em sau này.
Lần đầu tiên tôi viết mục tiêu cuộc đời của mình. Khi biết mình cần đi con đường nào và điểm đến của mình ở đâu tôi đã không còn chông chênh nữa. Mọi thứ trở nên rõ ràng và sắc nét hơn. Để cho tôi tô vào bức tranh của mình những màu sắc. Bức tranh ấy có thể chỉ là một bức tranh tầm thường đối với người khác mà thôi. Cái tôi cần ở nó chẳng là điều gì cao xa. Chỉ cần nó đẹp hơn bức tranh trước đây là được. Tôi chỉ cần có vậy.
Post a Comment